Cách thiền của tôi là rất đơn giản. Có một trăm mười hai phương pháp thiền. Trong số tất cả những phương pháp đó, tôi đã chọn cách đơn giản nhất — dễ thực hiện nhất. Tôi gọi nó là sự chứng kiến. Khoảnh khắc bạn chứng kiến cái gì đó — bạn trở nên tách biệt khỏi nó, bạn là nhân chứng, cái đó trở thành một đối thể — cái được chứng kiến.
Nếu bạn đang bước đi trên đường, và bạn cũng đang chứng kiến rằng bạn đang bước đi — không bước đi chỉ như một robot, máy móc, thói quen hàng ngày, con đường là được biết, đôi chân biết điều đó, bạn thậm chí có thể bước đi với đôi mắt nhắm. Nhưng việc bước đi với sự tỉnh táo tuyệt đối trong từng bước chân, từng chiếc lá rơi, từng tia nắng mặt trời, từng con chim bay trước mặt bạn, hoàn toàn tỉnh táo… dần dần, dần dần, bạn trở nên nhận biết rằng bạn không phải là cơ thể cái mà đang bước đi, bạn là một điều gì đó bên trong điều mà đang chứng kiến.
Một khi bạn đã chứng kiến được cơ thể của mình, bạn đã nắm được mẹo về phương pháp này. Thế rồi bạn bắt đầu chứng kiến những suy nghĩ của mình — ngồi im lặng, chỉ quan sát dòng suy nghĩ trôi qua, không can thiệp, không nói, “Điều này tốt. Điều này xấu.” Không biện minh, không đánh giá, không phán xét… chứng kiến không phán xét, chỉ giống như tấm gương. Bất kì điều gì đi ngang qua, tấm gương phản chiếu điều đó; đó là tất cả — nó không bình giải.
Thật kỳ lạ, khi bạn ngừng việc bình giải về những suy nghĩ đó, chúng cũng bắt đầu dừng lại; những bình giải của bạn giữ cho chúng còn sống. Một khi bạn đơn giản là nhân chứng như tấm gương, những ý nghĩ biến mất, và bạn trở nên nhận biết về một lớp sâu hơn, của cảm xúc, tâm trạng, điều mà rất tinh tế. Bạn thậm chí không nhận biết được nhiều lần rằng bạn là buồn rầu. Bạn thường không nhận biết được trạng thái cảm xúc của mình là gì — nó là lớp rất sâu, có một lớp dày của những ý nghĩ.
Khi các ý nghĩ đã dừng lại, thế thì bạn trở nên nhận biết về một một làn gió rất tinh tế — và có một sự vui mừng lớn khi thấy nó đi qua. Phương pháp vẫn còn như cũ — bạn vẫn còn là nhân chứng mà không phán xét. Đầu tiên cơ thể, thứ hai tâm trí, thứ ba trái tim. Và điều thứ tư xảy ra theo cách riêng của nó. Tôi gọi cách của tôi là cách thứ tư, bởi vì sau lớp thứ ba — bạn không thể làm bất cứ điều gì.
Một khi cảm xúc và tâm trạng của bạn biến mất, đột nhiên có bước nhảy lượng tử — nhân chứng không còn gì để chứng kiến nữa. Nó đã đến nhà. Nó chứng kiến chính nó. Nó trở thành cả hai — người thấy và cái được thấy, đối thể và chủ thể, và lần đầu tiên bạn có sự thống nhất. Trải nghiệm này về sự thống nhất hữu cơ tuyệt đối của ý thức của bạn đã được gọi bằng nhiều tên khác nhau — moksha, niết bàn, giải thoát, chứng ngộ, khai sáng.
Dù bạn chọn từ nào cũng không có gì khác biệt. Nhưng đây chính là đỉnh cao tối thượng, đây là mục đích cuối cùng của đời người. Vì vậy, phương pháp của tôi là rất đơn giản. Bạn thậm chí không cần phải ngồi để làm nó. Bạn có thể làm nó ở bất cứ đâu — bước đi trên phố, ngồi trên xe buýt, ngồi trên máy bay, ăn uống, thậm chí là ngủ. Khi bạn sắp ngủ bạn không rơi vào giấc ngủ một cách đột ngột, nó phải mất vài phút; chỉ quan sát cách giấc ngủ đi vào.
Dần dần, dần dần, bạn sẽ thấy giấc ngủ đi vào, và khi việc chứng kiến của bạn trở nên sâu hơn, thế thì sẽ đến một khoảnh khắc khi bạn có thể thấy rằng cả đêm bạn đã ngủ mà vẫn còn tỉnh táo. Tôi đã thử gần như tất cả một trăm mười hai phương pháp. Danh sách đó là toàn diện, không có khả năng thêm một phương pháp nào nữa. Bạn có thể tạo ra một phương pháp tổ hợp, nhưng một trăm mười hai phương pháp đó là toàn diện.
Trong tất cả những phương pháp đó tôi đã chọn sự chứng kiến, bởi vì hầu hết chúng đều dựa trên điều này theo những cách khác nhau. Chẳng hạn, nếu trong khi làm tình bạn cũng chứng kiến, nó trở thành tantra. Tantra đã dùng một phương pháp, áp dụng nó cho việc làm tình, và biến đổi toàn thể năng lượng dục thành một hiện tượng tâm linh. Đó là điều tôi đã nói tới, và hầu hết mọi người đều hiểu lầm tôi. Họ nghĩ tôi đang dạy về tình dục tự do. Tôi đang dạy tình dục có tính thiền, và họ nghĩ tôi đang dạy tình dục tự do.
Tôi chỉ đơn giản dạy rằng nếu bạn có thể biến tình dục thành đối tượng của thiền thì bạn có thể trở nên được tự do khỏi nó — bởi vì với thiền năng lượng bắt đầu di chuyển ngày càng cao hơn. Các sannyasins của tôi, những người đã ở cùng tôi, đều bối rối rằng họ đã mất hết hứng thú với tình dục. Và mọi người những người đã lên án tôi — đó là sự tưởng tượng của riêng họ, sự sáng tạo của riêng họ, toàn bộ ý tưởng về tình dục tự do.
Nhưng điều đó gây náo động dư luận, đặc biệt ở một đất nước mà là rất ức chế về tình dục. Đối với tôi, tình dục cũng tự nhiên như mọi thứ khác. Nếu chúng ta có thể biến việc ngủ thành một việc thiền, nếu chúng ta có thể biến việc ăn uống là một việc thiền — thì tại sao lại bỏ tình dục ra ngoài? Và tình dục là quá mạnh mẽ đến mức nó phải không được bỏ ra ngoài; nếu không, điều đó sẽ tạo ra sự xáo trộn. Nó phải được hấp thụ vào toàn bộ quá trình thiền định của bạn. Nó phải trở thành một thể thống nhất hữu cơ.
Có lẽ những người thực hành Tantra (Tantrikas) đã hiểu điều này từ 1000 năm trước. Họ đã thực hành; họ đã có một cái gì đó rất đáng kể. Tantrikas không phải là một phần của tôn giáo mà là một nhóm người tôn giáo rất nổi loạn, những người đã tạo ra Khajuraho và hàng nghìn ngôi đền khác xung quanh. Tất cả các tôn giáo khác đang nói những điều hầu hết là rác rưởi về Thượng đế, về thiên đường và địa ngục.
Tantrikas là những người theo tôn giáo khoa học đầu tiên những người đã sở hữu được năng lượng của họ — cái mà đã sẵn có rồi. Họ đã quản lý để chuyển hóa nó theo cách tương tự mà sau này người ta đã biến đổi dòng điện từ các đám mây thành ánh sáng trong nhà bạn. Trước đây không ai có thể tưởng tượng được rằng dòng điện nhấp nháy trên các đám mây có thể chạy quạt, máy điều hòa không khí và tàu điện của bạn.
Tantrikas có cái nhìn sáng suốt đầu tiên rằng năng lượng dục của con người có thể được chuyển hóa dễ dàng. Rào cản duy nhất là sự kìm nén. Nếu bạn kìm nén nó, thế thì bạn không thể biến đổi nó được. Đừng kìm nén năng lượng dục, đừng lên án nó, mà hãy tạo ra một tình bạn với nó — đó là những gì tôi đã từng nói. Đừng nghĩ về nó như là một tội lỗi; nó là không phải vậy — bạn được sinh ra từ nó. Toàn bộ cuộc sống là tình dục. Nếu bạn gọi tình dục là tội lỗi, thế thì toàn bộ cuộc sống trở thành tội lỗi, thế thì toàn bộ sự tồn tại trở thành tội lỗi — và đây không phải là một cách tiếp cận tôn giáo đối với thế giới. Chúng ta nên làm cho toàn bộ thế giới trở nên thông minh — chứ không phải tội lỗi. Nhưng không ai đã từng thuật lại những gì tôi đã nói; họ chỉ tiếp tục đưa những thông tin sai lệch cho mọi người. Đây là một điều tai họa – rằng nghề báo chí vẫn không phải là nghề viết văn.
Tuấn Huỳnh dịch từ cuốn “The Dhammapada: The Way of the Buddha, Vol. 10, C4” ~ Osho trả lời câu hỏi: Cách thiền của Thầy là gì?